Thứ Bảy, 8 tháng 12, 2012

Những cuộc ngã giá của thiếu nữ mong nổi tiếng

Ghé một buổi casting diễn viên, người ta không khỏi ngạc nhiên và cảm thán cho những cô gái trẻ đang ấp ủ giấc mơ thành đạt.
Ảnh minh họa.

Mất tiền còn bị gạ tình

Chiêu Dương, một cô gái xuất thân từ Di Linh (Lâm Đồng), học xong lớp 12 bèn quyết định về Sài Gòn tìm cơ hội lập nghiệp thành danh. Đang bán shop quần áo, cô tham gia vài bộ phim nho nhỏ với những vai diễn nho nhỏ. Thế rồi cô dính quả lừa đầu tiên trong đời. Cô gặp H. nghe đâu là giám đốc một công ty phim và vừa hợp tác với hãng phim.

Cô được H. “chiếu cố” ký một hợp đồng độc quyền. Hợp đồng này đúng là chỉ gạt được cô bé sinh năm 1994 với những điều khoản ràng buộc phi lý đến mức khó tin: tất cả thu nhập của cô phải chia cho công ty của H. 50%, kể cả những vai diễn không do H. móc nối. Chưa hết, mỗi năm cô phải đóng cho H. 30 triệu đồng phí “trời ơi”. Cô vừa đưa xong một nửa số tiền thì nhận ra các cô diễn viên khác như Hồng Kim Thuận, Thu Phương, Thái Nhã Vân… cũng được rủ ký hợp đồng và đều bỏ "chạy mất dép".

Sau khi “chia tay ngậm ngùi” với 15 triệu đồng tích góp từ những tháng ngày dãi nắng dầm mưa, Chiêu Dương quyết định không nhờ ai cả, tự đi xin vai, đi casting cho ăn chắc. Thêm vài vai diễn, thường là “osin” hoặc “em gái”, Chiêu Dương cũng lai rai sống được. Đạo diễn Võ Việt Hải - một tên tuổi uy tín của làng điện ảnh - điện thoại cho cô bé gọi tham gia một bộ phim anh ta làm cho hãng phim T.Đ. Khi Chiêu Dương hỏi về cát sê, anh không nói rõ mà chỉ mập mờ: “Hãng phim sẽ quyết định, nhưng chắc không tệ”.

Tin tưởng vào phim đã làm trước đó cho Hải, Chiêu Dương quyết định tham gia và được báo là sẽ khoán luôn vai diễn. Thường mỗi phân đoạn phim, nếu là quần chúng thì bèo nhất sẽ là 100.000 đồng và nếu có thoại thì nhỉnh hơn.

Sau khi đã đóng gần 30 phân đoạn, Chiêu Dương hỏi cát sê, thì không thể tưởng tượng nổi, cô kể với nước mắt sụt sùi: 1 triệu đồng chẵn.

Những cuộc “mặc cả” thân xác

Ngọc Mai Lan, một ca sĩ xuất thân từ Hà Nội quyết tâm Nam tiến tìm sự nghiệp. Một hôm, cô lọt vào mắt xanh của Khương "trắng", một phó đạo diễn dày kinh nghiệm vì theo cắp tráp cho C.Đ. - đạo diễn được xem là “hot” của thị trường phim truyền hình. Sau vài tuần cà phê chạm ngõ, Khương cho Lan biết đã “chấm” cô vào vai thứ chính một bộ phim truyền hình 30 tập sắp bấm máy. Lan mừng rỡ vì không ngờ mới vào Sài Gòn, nghiệp ca hát chưa đến đâu đã bén duyên điện ảnh. Tiền cà phê, ăn trưa, thậm chí gói thuốc hút của Khương cô đều chi trả hết. Để bước chân vào điện ảnh, một số đàn chị cho Lan biết còn phải hao tốn hơn nhiều.

Chiều hôm sau, Khương gọi điện thoại hẹn Lan ra gặp ở quán cà phê Rita. Lấy cớ “em cần xem qua kịch bản để chuẩn bị cho vai diễn”, Khương rủ Lan ghé vào một khách sạn. Thấy cô ngần ngừ, Khương nói luôn: “Đi quay về, anh cần tắm nhanh một cái. Không có gì đâu, em đừng nghĩ khác!”. Và khi gã bước ra từ phòng tắm, trên mình chỉ còn mỗi tấm khăn… mặt, Lan tung cửa chạy ra ngoài. Từ đó về sau, cô dứt khoát nói không với bất cứ lời đề nghị nào của các “nhà mần phim”.

Một phó đạo diễn khác là Ph. xuất thân từ diễn viên nhưng chịu khó nghe lời thầy và “nịnh thành thần” nên được đạo diễn Võ Việt Hải sử dụng. Một loạt các cô gái đến từ miền Tây, có chút nhan sắc và quan trọng hơn, có tiền hoặc có đại gia bao bọc, được Ph. phát hiện, săn đón trong bước đường lưu lạc “mần phim”. Các cô được Ph. phân thành hai loại, cúng tiền và cúng “thịt”. Dù loại nào thì Ph. cũng “lén thầy” tranh thủ hớt chút váng! Đi đêm có ngày gặp ma, Hải phát hiện cách làm “phản thầy núi đè” của Ph. bèn ra tay “chấn chỉnh môn hộ”. Nhân cơ hội có chút bất hòa về tiền bạc khi làm phim, Hải thẳng tay đuổi cổ Ph. ra khỏi bộ sậu.

T. - một diễn viên cũng có nhan sắc, chưa một ngày học qua trường lớp nhưng đã nhận được cả chục vai diễn… chẳng ai buồn nhớ! Một hôm, nghe casting phim có tựa đề khá hot của đạo diễn cũng vào hàng tên tuổi. T. liền tìm đến gặp phó đạo diễn với đề nghị: “Cát sê em không lấy đâu, và sẽ bồi dưỡng cho anh thêm 15 triệu”. Gã đồng ý ngay.

Tối hôm đó, hắn gọi cô gái ra gặp ở quán cà phê rồi… sáng hôm sau đưa cô về nhà trọ. Nhận xong tiền bồi dưỡng, gã phó lại điện thoại, lần này giọng nói van vỉ, mềm mỏng như ru: “Anh nói với đạo diễn Quang Đức rồi, ổng đồng ý nhưng”. “Nhưng sao anh?”. “Ổng thích em!”. Thấy cô gái còn ngần ngừ, gã tiếp luôn: “Phải chấp nhận hy sinh em à, đây là cơ hội không dễ có đâu”.

Khi phim bấm máy, T. nhận ra vai diễn của mình chỉ là một “số phận mờ nhạt”, một “đất diễn không có gì để diễn” bèn gọi cho gã phó phản ứng. Tiền, dĩ nhiên có chứng cứ đâu mà đòi. Tình còn tệ hơn, sao dám nói ra cho bàn dân thiên hạ nghe. Cô gái đòi thưa cả hai thầy trò, nhưng họ đều phớt lờ.

Theo Dòng Đời


tai game dien thoai conggameviet

game online mobile

http://conggameviet.com/wp-content/themes/gamelords/images/conggameviet.jpg

 

my pham the face shop shoptainha

mỹ phẩm the face shop

 

phim tam ly ohayqua.com

my pham xach tay han quoc

my pham han quoc shoptainha

 

ban go laptop

ban de laptop shoptainha

 

 

Nguồn: news.zing.vn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét